CHƯƠNG 1225
- Nhãi ranh, sao ngươi không chạy?Long Hoàng dừng lại, đôi mắt xuất hiện ánh sáng đỏ, sát khí cuồn cuộn.
Hận ý của hắn đối với Cổ Trần có thể nói tứ hải khó bình.Cổ Trần cười, tay vươn về phía tế đàn, một bóng người uyển chuyển, bao trùm hàn khí như mùa đông băng giá xuất hiện.Mỹ Đỗ Toa xuất hiện, hai người một trước một sau ngăn cản Long Hoàng, một tế đàn nổi lơ lửng trên đỉnh đầu, kí hiệu chớp lóe.Trế tế đài, thiếu nữ vẫn luôn nằm im kia chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú về phía Cổ Trần.
Ánh mắt nàng lóe ánh sáng quỷ dị, phảng phất muốn nhìn thấu đối phương vậy.- Long Hoàng, ngươi nên lên đường.Cổ Trần cười nói ra một câu khiến Long Hoàng giật thót, bất an.
Hắn đang nghi hoặc sao Cổ Trần không trốn, thì ra đối phương chuẩn bị giết hắn!Long Hoàng lập tức tỉnh ngộ, hừ lạnh nói:- Bản hoàng hiểu rồi, ngươi cố ý dẫn bản hoàng ra ngoài, rời khỏi phạm vi Long tộc là để giết chết bản hoàng?Cổ Trần cười khẽ nói:- Không sai, trong cấm địa Long Cung của Long tộc có không ít khí tức khiên sta kiêng kị, ta chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn ngươi ra ngoài.- Muốn giết bản hoàng, ngươi sợ là muốn tự tìm đường chết.Long Hoàng trợn mắt, toàn thân tản ra một cỗ long uy, hư vô bốn phía nổ tung, lập tức giết tới trước mặt Cổ Trần.Hắn vươn tay chộp về phía cổ Cổ Trần, muốn bóp chết Nhân tộc đáng ghét này.Cổ Trần cười lạnh, cánh tay khẽ vung, đánh một quyền về trước.Bùm!Tay hai người va chamh, phát ra từng đợt leng keng, tia lửa lóe lên, long trảo lại bị đánh cho chấn động không ngừng, máu me tung tóe.Sắc mặt Long Hoàng thay đổi, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô tận vọt tới, vảy rồng nứt toác, long huyết phun trào.