CHƯƠNG 1126
Nhưng cặp mắt kia lại sáng ngời khác thường, lộ ra cảm giác nhìn thấu thế gian, nhìn thấu lòng người, khiến cả người Cổ Trần mất hết tự nhiên.
Hắn luôn cảm thấy người này rất quen, nhưng lại nghĩ không ra được.
- Ngươi là ai? Vì sao! Cổ Trần mở miệng hỏi, có vẻ hơi kinh nghi.
Lão nhân tiều tụy kia cười khàn khàn nói:- Vì sao lại cảm thấy ta rất quen, nhưng mà nghĩ không ra được có đúng không?Lời này vừa cất lên, Cổ Trần lập tức kinh ngạc, cả người rét run, cảm thấy như bản thân mình bị nhìn thấu, không còn chút bí mật nào.