Nghe nói về sau, sẽ cần dùng đến tinh huyết của các loại yêu thú cường đại, loại có tầng thứ cực cao, nếu không cả đời khó mà tiến thêm được bước nào.
Gã Hầu Béo này cũng là một luyện thể sĩ, để mắt tới tinh huyết của Lý Thanh, cũng không có gì lạ.
Nhưng Lý Thanh lại chẳng buồn để tâm, một gia tộc chỉ có luyện thể sĩ Ngũ giai trung kỳ tọa trấn, đối với hắn mà nói chẳng có chút uy hiếp nào.
“Luật pháp trong thành đâu có quy định ta không bán đồ cho ngươi thì không thể đặt chân ở đây. Ngươi nói chuyện thì nên dùng não suy nghĩ trước đi.” Giọng Lý Thanh nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, không hề để lời uy hiếp của gã Hầu Béo này vào mắt.
“Ngươi...” Hầu Béo nghẹn lời, vốn còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị khí thế bức người mơ hồ tỏa ra từ trên người Lý Thanh trấn trụ. Hắn cảm giác mình dường như không phải đang đối mặt với một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mà là một vị nhân vật quanh năm ở địa vị cao.