Mưa thu tí tách, tựa như rèm châu đứt dây mà tung rơi, từ mái ngói xanh chảy xuống trước mặt.
Lý Nguyên vươn bàn tay to bằng bồ đoàn và mọc không ít lông, hứng lấy một chút mưa thu.
Đợi cho đến khi mưa tích tụ được một chút trong lòng bàn tay, hắn lại đưa lên miệng uống một hơi rồi nuốt xuống.
Cảm giác mát mẻ truyền đến.
Nó làm cho hắn thở thoải mái.