Ngày hôm sau, ánh sáng buổi sáng chiếu trên vách đá thung lũng lạnh lẽo và hoang vu.
Các lần đệ tử còn lại của Thần Mộc Điện quy tụ một nữa.
Trong lòng họ sợ hãi mà nhìn thi hài trên đất vàng bằng phẳng, từng bộ thi hài không còn da, bọn họ nhanh chóng rút lui cùng cảm giác ói mửa và thần sắc sợ hãi khó có thể che dấu.
Cho đến khi bọn họ hội hợp với Cảnh Bán Phong, Thôi Vô Kỵ và Lý Nguyên, những đệ tử này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này sắc mặt của Cảnh Bán Phong cũng rất tệ, trong lòng y sợ hãi, quét mắt xa xa và không dám buông lỏng dò xét. Y suy tư một chút, nhìn lướt qua các đệ tử còn sót lại và trầm giọng nói một câu: “Rời khỏi nơi này trước đã, sau đó tổng hợp kinh nghiệm.”