Hai bên chạy như chơi trốn tìm.
Đợi đến lúc hoàng hôn, Mộc Trần đang xuyên qua một hẻm núi dài nhỏ, lại đột nhiên như đụng vào không khí, sau đó bị bắn ngược trở lại, rồi lại bị kéo mạnh về giữa không trung, tựa như một cái lò xo kéo đi kéo lại, sau đó dừng ở giữa không trung.
Một cỗ khí tức âm lãnh bò lên thân thể hắn.
Mộc Trần sửng sốt, hắn hồi tưởng lại phương thức truy đuổi của hai người kia, dường như là vừa đuổi theo hắn vừa đuổi hắn đi đâu đó.
“Chính là cái bẫy này sao?”