TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 199: Lục phẩm độc đáo nhất, phơi bày thân phận Huyết Đao lão tổ (1)

Thân thể áo bông nhỏ thơm ngát, không có chút mùi thi thể hôi thối của quạ đen bay xung quanh, gò má kề sát đem đến cho hắn cảm xúc vô cùng mềm mại.

Ôm áo bông nhỏ, Lý Nguyên chỉ cảm thấy cả tâm trí đều muốn tan chảy.

Đồng thời, một sự yên lòng khó tả hiện lên từ tận đáy lòng hắn, tất cả phiền não và áp lực, tất cả những chuyện vụn vặt và huyết tinh đều vì ôm lấy nữ nhi nhà mình mà trong nháy mắt biến mất.

Cách hành lang gấp khúc không xa, Diêm nương tử đang mỉm cười nói chuyện với bà chủ, Tiểu Bình An còn bị bà chủ ôm trong lòng không chịu xuống.

Hai nàng nhìn thấy cảnh tượng nam nhân của mình ôm tiểu cô nương xoay tròn đằng xa, không khỏi lộ ra nụ cười.

Bà chủ trêu chọc tiểu tử trong ngực, trêu ghẹo: “Nhìn tỷ tỷ kìa, đã có thể tự đi được rồi.”

Tiểu Bình An mới một tuổi đã thừa nhận đả kích "Trẻ nhà người ta ưu tú như thế nào" tuy rằng nghe không hiểu bà chủ nói cái gì, nhưng vẫn "Oa" một tiếng khóc lên, bà chủ vội vàng dỗ dành trêu chọc.

Gió lạnh thấu xương, tuyết rơi lạnh lẽo.

Băng treo trên nhà, dưới mái hiên tạo thành những dải băng dài ngắn không đồng nhất, bị gió bẻ gãy rơi “bốp bốp” xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Diêm nương tử dựa lưng vào tường, nhìn một màn ấm áp xa xa, nhưng ánh mắt dừng lại trên đôi đồng tử trắng lưu ly hoàn toàn không có tròng đen của nữ nhi nhà mình, lại nhẹ nhàng thở dài.

Quạ đen bay lượn vòng, màu đen tuyền nổi bật trên mái nhà tuyết trắng thật chói mắt.

Đó là đôi mắt của con gái cô.

Nhưng… tại sao lại như vậy?

Vì sao Tiểu Thánh lại kì lạ như vậy?

Vấn đề này, Diêm nương tử đã tự hỏi mình rất nhiều lần, có lẽ có liên quan đến giấc mộng kia.

Nhưng trong giấc mơ đó, cô không thể nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện, mà bóng dáng màu trắng đưa lưng về phía cô trước cửa sổ cũng chưa từng xoay người.

Căn phòng trong mộng trống rỗng, yên tĩnh đến đáng sợ, trong phòng một chút ánh sáng cũng không có, u ám giống như bị trùm trong vải đen dày, mà ngoài cửa sổ lại là ánh sáng đáng sợ giống như mặt trời gần trong gang tấc.

Lần trước, cũng chính là mấy ngày hôm trước, Tiểu Thánh học được cách đi lại, vì vậy căn phòng trong mơ có thêm vài phần náo nhiệt.

Bởi vì ở trong căn phòng đó, Tiểu Thánh có thể cử động, có thể cười, còn có thể thỉnh thoảng gọi "Cha, nương…”

Trong giấc mơ, nó cũng có cây gậy, nó chống gậy gõ “cộc cộc cộc” trên mặt đất ở căn phòng nhỏ trong mơ.

Tự do của nó, cùng với cảm giác an toàn mà căn phòng kia tỏa ra, khiến trái tim treo lơ lửng của Diêm nương tử thoáng thả lỏng.

Mà ở phía xa, Lý Nguyên đã thả áo bông nhỏ đang xoay tròn xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của áo bông nhỏ đỏ bừng, bởi vì xoay tròn quá nhiều, rồi lại lảo đảo loạng choạng như say rượu, trong miệng bất giác phát ra thanh âm đáng yêu “ui ui ui”, cả người ngã xuống tuyết.

Lần ngã này, nàng lại đột nhiên buông gậy ra, hai tay khoanh lại, ôm lấy chân Lý Nguyên, cái đầu nhỏ của nàng vừa vặn đến đầu gối hắn.

Một màn dáng vẻ thơ ngây khả ái như thế, khiến Diêm nương tử thoát khỏi suy nghĩ mà nở nụ cười "hì hì", cô vội vàng tiến lên, ngồi xổm xuống sửa sang lại xiêm y cho Tiểu Thánh, lại ngẩng đầu nhìn Lý Nguyên nói: "Đứa nhỏ không ảnh hưởng đến chàng chứ?"

Lý Nguyên mới vừa đột phá, tâm tình vô cùng tốt, đại khái chính là hắn đã chuẩn bị rất nhiều cho một việc gì đó, chỉ kém một bước là hoàn thành, mà mấy tiếng thúc giục kia của áo bông nhỏ làm cho hắn vội vã đột phá như vậy.

"Tiểu Thánh là phúc tinh."

"Hả?” Diêm nương tử rất tò mò.

"Nhờ có nàng, ta đã đột phá lục phẩm."

"Hả?"

Tiếng “hả” này là do bà chủ đang đến gần phát ra.

Người khác không biết Lý Nguyên đang làm cái gì, còn các nàng thì biết.

Tướng công nhà mình không phải đã sớm đột phá lục phẩm rồi sao?

Ngụy Dương ngấm ngầm mang trọng trách, thiết lập âm mưu, cấu kết với Tôn gia, xông vào nội thành, mắt thấy sắp đại công cáo thành, hắn dốc hết sức phá vạn pháp, một tay san bằng tất cả; Thanh Hương tướng quân như ác lang quanh quẩn giữa ba huyện, ba huyện đều không có cách nào, tướng công nhà mình lại một người một đao huyết tẩy đại trại sơn phỉ kia, khiến bọn chúng trở thành tội phạm chạy trối chết.

Lần này ra ngoài, không biết đã làm chuyện gì.

Thì ra đây cũng không phải là lục phẩm?

Lý Nguyên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Tiểu Thánh lên, đôi mắt trắng lưu ly kia thần bí mà tinh khiết, trên bầu trời, quạ đen cũng bay xuống trên vai Tiểu Thánh cùng Lý Nguyên "thâm tình nhìn nhau".

Bà chủ ở bên cười nói: "Diêm tỷ tỷ, đương gia cũng thật thiên vị trưởng nữ."

Diêm nương tử hì hì cười nói: "Đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ của phụ thân, nhìn xem, cũng không phải sao."

Lý Nguyên mỉm cười, chẳng biết tại sao, hắn quả thật có cảm giác rất thiên vị nữ nhi này.

Có lẽ là bởi vì nàng trời sinh đã là người mù, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

Có lẽ vì nàng ấy có tài năng huyền bí…

Hoặc có lẽ, trên mái nhà, con quạ xếp hàng ngay ngắn, đứng bên cạnh chim sẻ cổ châu.

Lại có lẽ là ở trên bầu trời, con quạ đen kia luôn dính lấy hắn, bị một tiếng “về nhà” của hắn mà phải nhu thuận mà bay trở về…

Đủ loại tình tiết, cấu thành một ít hình ảnh đặc biệt giữa hai cha con.

“Cha, cha~” Tiểu áo bông nhỏ sau khi hết choáng đầu, lại đưa tay, ngửa đầu, một bộ tư thế “còn muốn chơi nữa”.

Lý Nguyên cười, ôm nàng, tiếp tục xoay vòng.

Xoay vòng một lát, hắn ném nữ nhi lên, rồi tiếp tục đỡ lấy.

Tiểu áo bông tức giận phì cười, Diêm nương tử ở bên cạnh hô “Chàng cưng chiều nàng quá rồi”, “Coi chừng ngã”.

Chơi trong chốc lát, hắn mới buông Tiểu Thánh xuống, sau đó đưa mắt nhìn vợ con nhà mình rời đi, thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt.

Đây là thứ mà hắn muốn bảo vệ.

“Thiên đạo thù cần, nhất phân canh vân nhất phân thu hoạch, cho ta xem thành quả tu luyện đi.”

Lý Nguyên bình tĩnh lại nội tâm, nhấn xuống dấu “++” phía sau công pháp vô danh, hắn trực tiếp dùng “999” điểm rỗng thêm đầy.

Trong nháy mắt, rất nhiều ký ức xông lên đầu, đồng thời, huyết sa trong cơ thể lúc đầu phân tán rời rạc quanh trái tim hắn chợt sắp xếp trật tự, bắt đầu chuyển động theo một loại phương thức huyền diệu khó tả.

Vì sao lại vận chuyển như thế?

Lý Nguyên cũng không rõ.

Thật giống như người vừa mới đưa mắt nhìn lên bầu trời, không thể hiểu được vì sao hành tinh lại xoay quanh mặt trời, tại sao lại xoay theo quỹ đạo này.

Hắn nhìn lướt qua sức mạnh tổng hợp của mình.

Sức mạnh này đã từ “505~905” biến thành “635~1135”.

Sự biến đổi về lượng không đồng nghĩa với sự biến đổi về chất “vượt qua một đại cảnh giới”, nhưng đối với Lý Nguyên, chuyện này không nằm ngoài ý muốn, bởi vì thứ nhất hắn còn chưa tu hành xong kỹ năng lục phẩm, thứ hai “lục phẩm” của hắn thật ra chia làm hai bước, hai bước này cộng lại từ đó gia tăng chỉ số là có thể hoàn toàn đạt tới tiêu chuẩn biến đổi về chất.

Ngoài ra, chỉ số lục phẩm của hắn so với Cổ Tượng tướng quân và Triệu Tiên Đồng, đã coi như không tệ.

Lúc này, Lý Nguyên cảm thấy ngũ giác của mình trong nháy mắt rõ ràng lên.

Vừa nhắm mắt lại, toàn bộ âm thanh chòi gác cách không xa trang viên Bách Hoa đều rơi vào trong tai hắn.

Hắn nghe được bọn nha hoàn đi tới đi lui trên hành lang gấp khúc, nghe được trong tửu phường có nhóm người ủ rượu đang xì xào bàn tán phía sau cánh cửa đã đóng chặt, nghe được âm thanh bạo quân tuần tra giẫm lên bông tuyết trên giác lâu, nghe được gió lạnh thổi qua mỗi một cành khô, nghe được tiếng tim đập của các nương tử cách đó không xa, nghe được âm thanh nghĩa nữ nhà mình đang đùa giỡn với khôi lỗi trong sân.

Hắn lại mở mắt, tầm mắt rõ ràng vô cùng, bay lên trên mái nhà, quạ đen đứng bên cạnh dịch sang một bên, nhường chỗ ngồi cho hắn.

Lý Nguyên sờ sờ đầu quạ đen, dõi mắt trông về phía xa, hai mắt của hắn giống như biến thành kính viễn vọng có độ phóng đại rõ ràng, ngay cả một mảnh tuyết cách mấy trăm mét cũng có thể nhìn thấy.

Cái nhìn rõ ràng này, không phải chỉ nhìn thấy bông tuyết, mà là nhìn thấy hình dạng bông tuyết, thậm chí là độ dày mỏng của nó.

Hắn hít sâu một hơi, trong không khí đủ loại hơi thở tụ tập mà đến, ở trong đầu hắn cấu thành từng đường cong có trước có sau, rõ ràng hắn còn chưa sử dụng kỹ năng bát phẩm « Tầm Tức Thuật », nhưng cũng có hiệu quả gần giống vậy.

Không! Còn kém một điểm nữa. Điểm này chính là "Che đậy khí tức, chỉ để lại một đầu mối về khí tức". Mà đây là năng lực hắn sau khi đạt Tầm Tức Thuật viên mãn mới có.

Nói cách khác, đạt tới lục phẩm, ở trình độ nào đó đã tự động nắm giữ kỹ năng bát phẩm Tầm Tức Thuật cấp tông sư.

"Xem ra nhóm kỹ năng giống truy tung thuật sẽ bị đào thải hoàn toàn."

Lý Nguyên thì thào, sau đó tiếp tục cảm thụ tường tận.