TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 198: Thu phục Cổ Tượng, đột phá lục phẩm (5)

Trong khoảng thời gian này, Lý Nguyên lại tiếp tục làm một tên võ si, cùng Cổ Tượng tướng quân nghiên cứu thảo luận chuyện "sinh mệnh đồ lục". lúc này chuyện đã thành, hắn liền giục ngựa cáo biệt, đi tới chợ của huyện Thu Đường mua chút thuốc mỡ giải độc côn trùng, linh hoa hương lộ, cùng với hoa đường, liền vội vàng trở về.

Ba ngày sau, hắn trở lại huyện Sơn Bảo.

Thuốc mỡ chống côn trùng được chia cho Vương thẩm và nha hoàn, Hoa Đường thì cho Niên Niên, Tiểu Thặng và Nữu Nữu. những thứ khác cùng với linh hoa hương lộ thì đều giao cho hai vị nương tử.

Sau đó, hắn cùng Diêm nương tử, bà chủ gạt đứa nhỏ lặng lẽ ôn tồn một phen.

Bà chủ cam bái hạ phong trước.

Theo sau đó là Diêm nương tử.

Về sau rung chuyển kịch liệt, Diêm nương tử thở gấp ghé vào trên người Lý Nguyên, hai tay nâng lên khuôn mặt của hắn, nhẹ giọng nói: "Sắp bốn năm, tướng công vẫn như hồi còn trẻ mà thiếp thân…"

"Diêm tỷ, nàng phong vận như vậy mới càng lộ vẻ nữ nhân.” Lý Nguyên cười nói: "Nàng còn trẻ mà, không muốn luyện võ sao? Hay là Diêm tỷ thử công pháp khác đi, Hồi Liễu Công không được thì chúng ta thử cái mới."

"Thổ Phách Công hay Địa Hỏa Chu Du Công?” Diêm nương tử cũng sành sỏi, ngày thường không nói, nhưng cái gì cũng biết: "Hai môn công pháp này không thể tu tới lục phẩm được. Không nhập lục phẩm, tuổi thọ không tăng, luyện hay không luyện đều như nhau, dù sao ta cũng không thích đánh nhau…”

Lý Nguyên ôm thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lại lung linh nổi bật, nói: "Cũng không phải hai môn này, mà là một môn công pháp mới… Qua một thời gian nữa, hẳn là có thể luyện rồi."

Diêm nương tử nói thầm: "Vậy là được rồi.”

Lý Nguyên đột nhiên ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: "Là ta sáng tạo ra."

Diêm nương tử "A a" hai tiếng, đột nhiên tỉnh ngộ, như xù lông trực tiếp bắn ra, cô ngồi trên người Lý Nguyên, ném ánh mắt kinh ngạc từ trên cao nhìn xuống, một đôi mắt thủy hạnh tròn vo trừng, không còn sự thành thục của một người mẹ, cả kinh nói: "Cái gì? Cái gì?"

Lý Nguyên kéo cô xuống, cười nói: "Ta sáng tạo, nàng có luyện hay không?"

Diêm nương tử như đang nằm mơ, qua thật lâu vẫn không thể tin được.

Không phải năng lực tiếp thu của cô không mạnh, mà là chuyện này tất cả mọi người đều không dám tin.

Kỹ năng còn có thể nói, nhưng sáng tạo ra công pháp thì không được.

Lý Nguyên lại một trận lời nói nhỏ nhẹ, Diêm nương tử lúc này mới hiểu được thì ra nam nhân nhà mình đang chuẩn bị sáng tạo, còn chưa sáng tạo ra, cô cũng không dám đả động, sợ nam nhân nhà mình không sáng tạo được rồi bị đả kích, chỉ nói: “Từ từ sẽ tập ~~ ta cũng muốn ~~”

Sau đó, Lý Nguyên tựa như ngộ đạo, thường xuyên suy tư, đắm chìm trong thế giới của mình, hắn thỉnh thoảng lấy ngón tay vẽ tranh ở giữa không trung, ở đường xá, ở đất đá, ở trên bàn.

Nhưng bức tranh của hắn vẽ không giống bức của Thiết Sát lúc trước.

Thiết Sát không có manh mối, cũng không có đủ điều kiện kiểm tra thân thể.

Nhưng ảnh huyết trong thân thể Lý Nguyên thật sự đã đạt tới trình độ lục phẩm, hiện tại kém chính là dùng những ảnh huyết này hoàn thành việc ôn dưỡng trái tim, từ đó tăng cường ngũ giác, cảm xúc, hồi ức……

Đợi đến khi ba thứ hoàn thành, ảnh huyết trong cơ thể hắn sẽ nhập thành những vì sao xoay quanh trái tim theo một phương thức huyền diệu, từ đó hình thành một vòng tuần hoàn khác ngoài kinh mạch và mạch máu ban đầu.

Cho nên, hắn càng không ngừng thử nghiệm, cho đến khi hiện ra một con đường chính xác, một con đường tiến hóa của sinh mệnh.

Loại chuyện này, người bên ngoài chưa bao giờ có, dù sao không có người có đủ thời gian cùng cơ duyên tu luyện những công pháp bất nhập phẩm này tới viên mãn, cũng không ai có thời gian đi tu thất phẩm hoành luyện, cùng thất phẩm nội luyện.

Mặc dù bọn họ tu luyện cũng vô dụng.

Nguyên nhân rất đơn giản, muốn tu hành kỹ năng thất phẩm hoành luyện và nội luyện, trước tiên ngươi phải đạt tới thất phẩm đã?

Đạt tới thất phẩm, phàm cốt cũng đã biến thành ảnh cốt.

Ảnh cốt không thể thay đổi, cho dù ngươi có luyện thì cũng không thể tự nghĩ ra pháp môn.

Trừ phi, bọn họ ở lúc còn bát phẩm thử nghiệm các phương pháp.

Ngoài ra, bình thường người có thể sinh ra ý nghĩ này cũng đã tồn tại cao phẩm, bọn họ không thể thay đổi ảnh cốt, càng không có khả năng nếm thử cách làm này.

Nói cho đúng thì có lẽ mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm qua, Lý Nguyên là người duy nhất bị vây trong hoàn cảnh này.

Thời gian trôi qua cực nhanh, Lý Nguyên giống như võ si chân chính, si mê đạo này.

Thoáng một cái đã bốn tháng trôi qua.

Trong lúc đó, hai con bạch tước của hắn, một con dừng ở Linh Dương khẩu, một con thì dừng ở bên ngoài hố vạn nhân.

Mà trong thời gian gần bốn tháng, hố vạn nhân "đổi mới" hơn hai trăm người, trong đó đã xuất hiện cường giả lục phẩm mặc xiêm y xa lạ, may mắn cường giả kia còn không phải là đối thủ của Cổ Tượng, nên mới không gây ra chuyện ngoài ý muốn.

Về chuyện Cổ Tượng dò xem huyện chí, lại không có đầu mối gì, bởi vì lúc trước bọn họ mặc kệ loạn binh đốt giết cướp bóc, huyện chí cũng đã bị đốt.

Cổ Tượng gần như muốn phát điên.

Y hạ mình xuống, đi thăm ngõ sâu, hỏi thăm một ít lão nhân, lúc này mới miễn cưỡng biết được một ít lịch sử quá khứ của huyện Thu Đường.

Một vị lão nhân nói: "Tổ tiên nói, huyện Thu Đường vốn là thế giới của yêu thú, về sau có một vị đại anh hùng dẫn dắt thủ hạ của hắn giết chết đám yêu thú kia, lúc này mới mở ra huyện Thu Đường."

Cổ Tượng lại hỏi bia mộ của vị đại anh hùng kia ở đâu, nhưng không ai biết.

Lại một vị lão nhân giải thích: "Tiền triều nói vị đại anh hùng kia là kẻ trộm, thế là sai người đào mộ của ông ta, sau đó vứt lung tung, cũng không biết đi đâu."

Lần này, Cổ Tượng tướng quân da đầu đều tê dại, trong lòng y bắt đầu xuất hiện chút dự cảm không rõ.

Thời gian chạy tiếp, lại qua thêm một tháng, nhảy tới tháng mười hai.

Tuyết mùa đông phủ kín trang viên Bách Hoa, thiếu niên đắm mình ngồi trong tuyết, đầu đầy "tóc bạc", thân như băng điêu, nhíu mày khổ nghĩ, mà ngón tay của hắn lại lơ lửng giữa không trung.

đoá đoá đoá ~

đoá đoá đoá ~~~

Âm thanh của quải trượng truyền đến.

Tiểu Thánh đã hơn một tuổi chống gậy đi lại trong hành lang gấp khúc, đi ngang qua nơi này, nàng nũng nịu hô: “Cha~~~”

Lý Nguyên muốn đáp lại, nhưng hắn lại giống như bị kẹt, còn kém một bước.

“Cha ơi… cha…” Tiểu Thánh “oa oa” mà hô, đang đòi ôm một cái.

Trong lòng Lý Nguyên sinh ra một tia lo lắng.

Loại khẩn trương này tựa như sét đánh xuyên qua thiên tâm, hắn thể hồ quán đỉnh, hết thảy trở nên rõ ràng. Ngón tay đông cứng cũng cử động, thư thảo cuồng vũ trên tuyết, nhanh chóng mở ra từng đường cong huyền diệu lại hỗn loạn.

Ảnh huyết nồng đậm như cát trong cơ thể hắn cũng nhanh chóng xung kích trái tim.

Thình thịch thình thịch!!

Bông tuyết tan hết, thiếu niên phúc chí tâm linh, ngũ giác trong nháy mắt thông tuệ, kế tiếp là tâm tình, trong đầu đều trở nên rõ ràng.

Tựa như đốn ngộ, tất cả bỗng nhiên đều thông suốt.

Lý Nguyên nhìn lướt qua thông tin của mình:

【Tên: Lý Nguyên 】

【Điểm trống: 2884 điểm】

【Cảnh giới: Lục phẩm (cải mệnh)】

【Công pháp: ?? (lục phẩm) (1/1000)】

"Thành công rồi!"

Vừa nhập lục phẩm, lập tức viên mãn.

Lý Nguyên cười ha ha, hắn xoay người chạy lên hành lang gấp khúc, ôm lấy áo bông nhỏ nhà mình, vui vẻ xoay vòng trong gió tuyết.

Tiểu áo bông cũng "y y nha nha" nở nụ cười.

Hình ảnh như thế, vui vẻ hòa thuận.