TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 164: Thiên mục thấy chuyện ruồi nhặng, lòng người giấu hồng trần quỷ (4)

Công pháp của lão Đường, thật ra Lý Nguyên đã đi hỏi qua, cũng biết lão Đường đi theo con đường khôi lỗi.

Hắn thỉnh giáo lão Đường, lão Đường cũng dạy hắn.

Kết quả, những gì lão Đường dạy hắn đều hiểu, nhưng cũng chỉ là hiểu.

Sau đó Lý Nguyên lại tốn không ít thời gian để nghiên cứu cái kia hòng nhập môn, nhưng pháp môn khôi lỗi hiển nhiên thiên về toán học, hơn nữa yêu cầu rất chính xác, muốn nhập môn không chỉ phải luyện, còn phải làm đề mục.

Lý Nguyên làm đề mục vài ngày, cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ tới biển đề tự học buổi tối lớp 12.

Sau đó, hắn tạm thời bỏ cuộc.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mỹ phụ xinh xắn lung linh đẩy cửa ra, cười nói: "Tướng công, ăn cơm tối."

Lý Nguyên vẫy tay.

Diêm nương tử kề sát vào, lại bị Lý Nguyên kéo vào trong ngực.

Thân thể mềm mại của Diêm nương tử nóng lên, nhẹ giọng nói: "Bọn nhỏ còn ở bên ngoài mà."

Lý Nguyên vung tay lên, hăng hái đóng cửa lại.

Diêm nương tử nhấc váy dài lên, cưỡi cưỡi như cưỡi ngựa, lắc lư theo ghế đu

Tư thế này cũng chỉ có cô có thể làm, nếu là bà chủ thì trông rất bất hòa.

Một lát sau……

"Được chưa?

Vui vẻ rồi chứ?

Tướng công tốt của ta."

Mặt mỹ phụ đỏ bừng, như hoa đào, như ráng chiều, không biết là xấu hổ hay là mệt mỏi, sau đó lại giận: "Xem buổi tối chàng phải làm sao?"

Lý Nguyên kéo cô lại, để cô ngã xuống người mình, sau đó đột nhiên nói: "Hai ngày nay, nếu Phượng Nhi tới tìm nàng, nàng mang nàng ta đến nội thành, sau đó giữ nàng ở trong sương phòng qua một đêm, đừng để ai biết."

Khuôn mặt xinh đẹp của Diêm nương tử lộ vẻ ngạc nhiên, cô nhẹ giọng nói: "Ta và muội ấy đã ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu nàng lấy thân phận tị nạn đi xin cháo, ta sẽ gọi nàng một tiếng, nhưng nếu là riêng tư… ta…"

Lý Nguyên nhẹ giọng nói chuyện hắn biết cùng với dự định của hắn.

Diêm nương tử sững sờ nghe, đôi mắt đẹp dần dần trợn tròn, cô lại mạnh mẽ bật dậy, khiếp sợ nhìn tướng công dưới háng: "Sao chàng cái gì cũng biết? Hôm nay chàng cũng không ra ngoài đúng không?"

Lý Nguyên lại kéo cô trở về, ghé vào bên tai cô nói: "Tướng công của nàng thiên nhân hợp nhất, mở thiên nhãn rồi."

"Ở đâu, ở đâu?" Diêm nương tử chống khuỷu tay, nằm sấp trước ngực hắn, dí dỏm lấy tay vỗ trán hắn.

Mở thiên nhãn tức là mở con mắt thứ ba trên trán.

Sờ một lát, Diêm nương tử cười hì hì: "Khoác lác."

Sau đó xoay người xuống ngựa, nói: "Ta sẽ làm theo."

Lý Nguyên cười nói: "Thổ phỉ người ta đã chuẩn bị công thành, sao nàng còn cười được?"

Diêm nương tử ghé sát vào nhẹ giọng nói: "Còn không phải vì…… Tướng công nhà ta là Huyết Đao lão tổ sao?"

Dứt lời, cô ra dấu tay, hai tay chặt chặt chém chém, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Đến một cái giết một cái, đến một đôi giết một đôi, máu chảy thành sông, che chở một phương!"

Lý Nguyên tự lẩm bẩm một tiếng: "Ta cũng không phải là vì che chở một phương."

Diêm nương tử cười nói: "Đều giống nhau!"

Ngày thứ tư, không có động tĩnh.

Ngày thứ năm, Phượng Nhi mặt dày đi tới quán rượu Hành Vu, nói là tìm Diêm đại phu nhân, mà Diêm Ngọc vừa vặn ở đây, cho nên trực tiếp đi xuống lầu.

Phượng Nhi đỏ bừng mặt, không dám nhìn cô.

Ả cho rằng Diêm Ngọc cũng sẽ không gặp ả.

Nhưng ả nghĩ mình đã sai, Diêm Ngọc nắm tay ả, kéo ả ngồi xuống bên cạnh bàn, hai người nói chuyện một lúc lâu, đều là chuyện cũ của quá khứ.

Phượng Nhi chỉ cảm thấy như trong mộng.

Mà mộng đẹp này còn chưa kết thúc, lúc chạng vạng, Diêm Ngọc trực tiếp lôi kéo ả đi nội thành làm khách.

Phượng Nhi vốn còn muốn về nhà nói cho Hùng ca "Người ta không có khả năng dẫn nàng đi nội thành", nhưng hiện tại nàng còn chưa mở miệng thì đã hoàn thành mục tiêu.

Trên xe ngựa……

Phượng Nhi đột nhiên nói: "Diêm tỷ tỷ, ta vĩnh viễn sẽ không hại tỷ nữa!

Ta…… Ta thật sự sai rồi."

Trong bóng tối, Diêm nương tử thần sắc phức tạp nhìn ả.

Gió đêm thổi tung rèm xe, ánh sáng rơi vào trong xe, chiếu vào mặt Diêm nương tử, còn Phượng Nhi thì chìm đắm trong bóng tối.

Hai người đều mang theo nụ cười, nhìn nhau.

Diêm nương tử nắm tay ả, rốt cục nhẹ giọng nói ra một câu: "Ta tha thứ cho muội."

Giờ khắc này, Phượng Nhi chỉ cảm thấy thần hồn run rẩy, trong mắt nhìn thấy…… chỉ có ánh sáng, oán khí vô vàn trong đáy lòng cũng le lói một tia sáng ngời tinh khiết.

Ả mở miệng, đỏ mắt, thành kính nói như lời thề: "Bất kể là ta sống, hay là ta chết, bất kể là kiếp này, kiếp sau, hoặc là kiếp sau nữa, ta sẽ vĩnh viễn không hại tỷ nữa."

Diêm nương tử mỉm cười, nói: "Ta tin tưởng muội."

Đêm đó, Phượng Nhi gặp được Lý Nguyên, nhưng Lý Nguyên không để ý tới ả, những người khác cũng không để ý tới, chỉ có Diêm Ngọc nói chuyện với ả, lại gắp thức ăn cho ả, sau đó xếp phòng cho ả, để cho ả ở vào sương phòng ấm áp.

Nhưng đối với Phượng Nhi, như vậy là đủ rồi.

Thật ra Hùng ca bảo ả tới để tìm hiểu tin tức, nhưng Phượng Nhi không muốn tìm hiểu, chờ ngày mai trở về ả sẽ nói là ả đã tìm hiểu, nhưng không có tin tức gì cả.

Nửa đêm

Trong sương phòng đột nhiên thổi vào một trận gió lạnh, Phượng Nhi bị gió lạnh đánh thức, ả run rẩy đứng dậy muốn đi đóng cửa sổ, lại đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ cách đó không xa truyền đến thanh âm đối thoại, thanh âm kia rất nhẹ, nhưng vừa đủ để ả nghe được.

Trong lúc loáng thoáng, Phượng Nhi chỉ nghe được "Huyết Đao lão tổ bế quan ở nội thành, tất cả mọi người không được quấy rầy", "Cần lấy máu thử đao"……

Phượng Nhi không dám động đậy, mà thanh âm ngoài cửa chẳng mấy chốc cũng lắng xuống, lúc này ả mới lặng lẽ đóng cửa sổ, ngồi trên mặt đất thật lâu không thể bình tĩnh.

Hùng ca muốn ả hỏi thăm chuyện của Huyết Đao lão tổ, mà ả lại nghe được.

Phượng Nhi nhìn trần nhà, nhíu mày suy nghĩ.

Ngày thứ sáu, sáng sớm.

Diêm nương tử kéo Phượng Nhi ăn điểm tâm, rồi dẫn Phượng Nhi trở về Ngân Khê.

Phượng Nhi vừa về đến nhà, Hùng ca liền lo lắng lôi kéo ả hỏi: "Có nghe được tin gì hay không?"

Phượng Nhi than nhẹ một tiếng, sau đó kể lại chuyện tối hôm qua ả lặng lẽ ra ngoài, sau đó nghe được đối thoại ở chỗ nào đó, mơ hồ là "Huyết Đao lão tổ bế quan ở nội thành, tất cả mọi người chớ quấy rầy", "Cần lấy máu thử đao"…

Xế chiều hôm đó, Hùng ca lấy danh nghĩa đi gặp đại thương nhân, trực tiếp mua khoái mã, dẫn Phượng Nhi rời khỏi Ngân Khê, rời khỏi huyện Sơn Bảo từ cửa bắc phường Ngô Đồng.

Trên bầu trời, một con bạch tước bay bay giữa trời, đi theo hai người.

Sau khi bay được nửa ngày và một đêm, rốt cục đi tới một ngọn núi hoang.

Đường núi hoang vắng, có thể thấy được sơn môn đơn sơ đứng sừng sững trong gió, cùng với hai chữ "Thanh Hương" viết trên cờ.

Bạch tước xoay quanh hai vòng, cũng không tiến vào, chỉ dừng chân ở trên một cành cây cao, ẩn thân ở trong rừng thường xanh, lẳng lặng quan sát.

Sau đó

Bạch Tước nhìn thấy một nam tử mặc áo giáp.

Thấy mọi người hành lễ với nam tử kia, miệng hô "Thanh Hương tướng quân".

Trong mắt Bạch Tước phản chiếu số liệu bên cạnh Thanh Hương tướng quân: 220~240.

Trong phòng ấm áp, thiếu niên mở mắt, lẩm bẩm nói: "Thực lực tổng hợp lại mạnh hơn Thiết môn chủ 5 điểm, không tồi.”

Ngay lập tức, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Trái tim hắn…… an toàn.

Nếu có thể một đao một Thanh Hương tướng quân, vậy Thanh Hương tướng quân cũng không đáng lo.

Huống chi có tin tức này, Thanh Hương tướng quân có lẽ sẽ không tiến công huyện Sơn Bảo nữa.

Mà trong núi, trong phòng, đèn đuốc sáng trưng, rượu tràn lan, bên trong lại truyền ra thanh âm thê lương……

Hùng ca đang kề vai sát cánh, nói với sơn phỉ xung quanh: "Lão tử giữ lời chứ? Nữ nhân như y phục, huynh đệ như tay chân, nói mang về cho các ngươi chơi đùa, là mang về, ha ha ha."

"Hùng ca trượng nghĩa!"

"Không, không thể gọi Hùng ca nữa, bách phu trưởng, bách phu trưởng trượng nghĩa, ha ha!"

Có một sơn phỉ không hợp thời: "Hùng ca, bà nương nhà ngươi a, sao ngươi lại nỡ?"

Hùng ca cười lạnh: "Phi! Ta hỏi thăm rõ ràng từ lâu rồi, lão tử ra ngoài, tiện nhân này liền câu ba đáp bốn. Lão tử về sau muốn nhiều bà nương lắm, không thiếu một tiện nhân này."

Trong phòng, tiếng cười cùng tiếng kêu thảm thiết oán độc xen lẫn, nhưng đám sơn phỉ này đã sớm nhìn quen chuyện này rồi.