Ngày hôm sau.
Hùng ca chạy ra ngoài huyện, theo dân tị nạn trà trộn vào huyện từ cổng bắc huyện Sơn Bảo, sau đó nhanh chóng đi về phía phường Tiểu Mặc.
Buổi chiều, hắn rốt cục đến thôn phường.
Người trong thôn thấy hắn, lúc đầu còn chưa nhận ra, đợi sau khi nhận ra đều là kinh ngạc không thôi, còn có không ít lôi kéo hỏi tin tức.
Dù sao, trong thôn không ít nhà đều bị bắt đi tráng đinh, sinh tử chưa biết, hôm nay Hùng ca trở lại, bọn họ đương nhiên muốn hỏi.
Hùng ca đã sớm bịa ra lời nói dối, nói hắn ngất xỉu trong đại chiến, chờ khi tỉnh lại thì đại chiến đã kết thúc, hắn bò ra khỏi đám người chết, cũng không biết mình ở đâu. Ở bên ngoài lang thang thật lâu, may mắn đi theo thương nhân, kiếm chút tiền, sau đó khi thương đội đi qua gần đây, hắn mới chạy trở về. Về phần những người khác, sợ là lành ít dữ nhiều.
Sau đó, Hùng ca lại hỏi tình huống.
"Bà nương nhà ngươi không sống qua mùa đông này, bệnh chết, người trong thôn đào một cái hố chôn cất nàng.” Một lão nhân trong thôn thở dài nói.
"Vậy sao……” Hùng ca nhớ tới thiếu phụ luống tuổi nhà mình, trong lòng thật sự không hề bi thương, chết thì chết thôi, đại trượng phu sao lại không có bà nương? Hiện giờ hắn đi theo Thanh Hương tướng quân, chỉ cần lập công, lo gì không thể ăn ngon uống say?
Sau đó hắn lại vội hỏi: "Phượng Nhi đâu?"
Hỏi xong, hắn cay đắng nói: "Ta vốn định mang các nàng đi hưởng phú quý, nhưng bà nương nhà ta không có phúc khí, đã mất nàng, ta không thể mất thêm Phượng Nhi nữa."
Lời này vừa dứt, không ít người trong thôn sắc mặt đều cổ quái, nhất là một ít người trẻ tuổi lưu thủ thì lại càng cổ quái, dù sao trong bọn họ cũng có không ít người đều đã nếm qua hương vị của Phượng Nhi.
"Phượng Nhi làm sao vậy?" Hùng ca ra vẻ lo lắng hỏi.
Một lão giả trong thôn nói: "Nàng đang ở nhà, nhưng có chút điên điên khùng khùng… Ngươi muốn xem, vậy đi xem đi."
Hùng ca nói: "Sao có thể chứ? Phượng Nhi và Diêm Ngọc có quan hệ tốt như vậy, Diêm Ngọc hiện tại đã là phu nhân của Lý trưởng lão.”
Lão giả kia không nói, một người khác chạy tới kể lại ngọn nguồn một lần.
Hùng ca ngẩn người, nhưng vẫn khẽ cắn môi, chạy tới nhà Phượng Nhi, gõ cửa lớn.
Đợi đến khi cửa mở ra, trong phòng lại là một thiếu nữ tóc rối tung, khuôn mặt trắng nõn, bộ dáng nhỏ nhắn vẫn động lòng người nhưng thần sắc hờ hững.
Hùng ca mơ hồ có thể nhận ra ả chính là Phượng Nhi, chẳng qua trông rất tiều tụy.
Phượng Nhi nhìn thấy Hùng ca cũng sửng sốt, ả còn nhớ rõ ngày đó, ả và nam nhân này nằm trên giường, mà nam nhân này lại bị lôi đi.
"Ta chết rồi sao?” Phượng Nhi hỏi.
Hùng ca mắt xoay tròn, nói: "Phượng Nhi, Phượng Nhi!!"
Hắn chạy tới, muốn ôm nữ nhân.
Nữ nhân chết lặng mặc cho hắn ôm lấy.
"Ta không xứng đáng với nàng, Phượng Nhi.” Hùng ca thâm tình nói: "Từ nay về sau, ta sẽ đối xử tốt với nàng. Ta kiếm được một ít tiền, chúng ta sẽ vào thành và sống những ngày tháng tốt hơn."
Phượng Nhi cắn môi, một lúc lâu sau, ả hỏi: "Tại sao chàng còn trở về?"
"Ta nhớ nàng, lúc ở bên ngoài, ta không lúc nào là không nghĩ đến nàng.” Hùng ca càng thâm tình hơn.
Trong ổ thổ phỉ nhiều nam nhân, nữ nhân gần như không có, mỗi lần vớt được mấy cái đều là vật quý hiếm, đến phiên Hùng ca thì đã sắp thành một thi thể rách nát như bao tải.
Phượng Nhi tuy rằng tóc tai bù xù, nhưng dù sao vẫn là tuổi trẻ, bộ dáng tạm được, thân thể mềm mại, hai năm nay Hùng ca không dính, lúc này đụng phải, hơn nữa khí huyết võ giả kích động và áp lực thường ngày lập tức khiến hắn có cảm giác.
Hắn đóng cửa lại, nhõng nhẽo cứng rắn, lời ngon tiếng ngọt, lừa gạt một phen, sau đó lại lột xiêm y, quần cởi ra, ôm Phượng Nhi đến bên giường, vui vẻ một hồi, từ sau giờ ngọ thẳng đến chạng vạng, lúc này mới yên tĩnh.
"Chàng không được phụ ta nữa.” Phượng Nhi nằm trong ngực nam nhân, oán khí thâm trầm nặng nề trong lòng ả tạm thời bị đè xuống, trong mắt lại có chút ánh sáng.
“Sẽ không.” Hùng ca luôn miệng nói: "Ngày mai chúng ta sẽ chuyển đến Ngân Khê. Ta hỏi thăm rồi, chỉ cần quyên chút tiền, lại nói là đi làm sản nghiệp là được thôi.”
"Chúng ta làm sản nghiệp gì?” Phượng Nhi mờ mịt hỏi.
Hùng ca nói: "Nói thật với ngươi, đại thương nhân nhà ta muốn tới đây mở tiệm, cho nên để cho ta tới trước dò đường… sản nghiệp sao? Tửu lâu, đúng, mở tửu lâu!"
"Tửu lâu……” Phượng Nhi thì thào, dù ả không bước chân ra khỏi nhà, nhưng đã nghe qua danh tiếng quán rượu Hành Vu, dù sao hiện tại trong thôn phường còn có người chạy đi làm việc vặt, hơn nữa Tiền Tứ Tiền Ngũ còn cách năm ba ngày là sẽ đẩy một xe thịt rừng đi.
Không chỉ như thế, chính ả cũng từng tới phường Ngân Khê bưng chén xếp hàng, nhận cháo của quán rượu Hành Vu.
Quán rượu Hành Vu đã là tửu lâu lớn nhất huyện Sơn Bảo, Nhất Thiền Cư cũng hoàn toàn không thể so sánh với nó.
Gần như mỗi tửu lâu cần rượu thì đều chạy tới quán rượu Hành Vu để đặt trước.
"Hùng ca, chàng muốn mở tửu lâu thì không thể tránh khỏi quán rượu Hành Vu.
Nhà bọn họ là chính điếm, rượu ngon nhất, quyền thế lớn nhất……
Đại thương nhân ngoại lai có nhiều tiền đến đâu cũng chỉ có thể bắt đầu từ tiệm chân, lấy rượu chắc chắn phải lấy từ quán rượu Hành Vu.
Chỉ có điều, rượu của nhà này rất đắt, sợ là không lấy được đâu" Phượng Nhi bắt đầu suy nghĩ, tính toán cho nam nhân.
Hùng ca đột nhiên nói: "Trên đường trở về, ta nghe nói… quán rượu Hành Vu là nhị lão bà của Lý trưởng lão mở."
Phượng Nhi sửng sốt, hiểu được cái gì, ả quay đầu nói: "Ta không có mặt mũi đi gặp Diêm tỷ tỷ, cho dù ta mặt dày đi tới, Diêm tỷ tỷ cũng sẽ không gặp ta."
Hùng ca ghé vào bên tai Phượng Nhi ôn nhu nói: "Lúc ta về thôn phường, nghe người ta nói… Diêm tỷ tỷ không phải tặng túi tiền cho nàng sao?"
Phượng Nhi mặt lạnh nói: "Đó là Diêm tỷ tỷ thiện lương, túi tiền của nàng cho ta, từ nay về sau không còn quan hệ nữa."
Hùng ca đảo tròng mắt, đột nhiên nói: "Phượng Nhi, nàng tự nghĩ đi.
Thật sự không còn quan hệ sao?
Nếu không còn quan hệ, nàng ta cần gì phải ném túi tiền cho nàng?
Trực tiếp mặc kệ nàng không phải là tốt hơn sao?
Trong lòng nàng ta có nàng, không muốn nàng chết cho nên mới đưa tiền cho nàng."
Phượng Nhi nói: "Ta không thể nào đi tìm tỷ ấy, ta không có mặt mũi gặp nhau nữa. Hơn nữa ta cũng không xứng."
Trong phòng trầm mặc một lát, Hùng ca đột nhiên gào khóc, từng câu từng chữ mà nói "Đại thương nhân khó lắm mới cho ta cơ hội này, nếu là ta làm hỏng, vậy sau này sẽ không còn gì cả", "Sau này ta còn muốn cùng Phượng Nhi ở đây thành gia lập nghiệp, sinh hạ con cái, nếu như không có tiền, vậy bất kể là ta hay là Phượng Nhi hay là tiểu oa oa đều sẽ trải qua những ngày tháng khổ cực, hiện tại thế đạo năm này tồi tệ hơn năm khác, nói không chừng đều phải chết đói…"
Hùng ca khóc rất thương tâm.
Hắn khóc suốt đêm…
Đợi đến hừng đông, Phượng Nhi và Hùng ca đã thu dọn xong xuôi.
Phượng Nhi nhìn gương trang điểm, cầm tờ giấy đỏ, đôi môi khẽ mím, lại lấy son phủ bụi thoa hai gò má, sau đó thay áo sạch sẽ, xoay một vòng trước gương.
Hai người rời khỏi phường Tiểu Mặc, gần trưa đã tới bên ngoài phường Ngân Khê.
Bên ngoài phường Ngân Khê vô cùng náo nhiệt, năm quán cháo lớn xếp thành hàng dài.
Mà hôm nay có lẽ là trùng hợp, Diêm nương tử lại tự mình cầm muôi ở trước quán cháo, một đám dân tị nạn đi qua, đều tiếp nhận chén đầy thật, lại ấjuKIgVḸp úng nói một tiếng "cảm ơn Diêm Bồ Tát".
Diêm nương tử lại nói: "Đừng kêu như thế, ta không phải Bồ Tát gì."
Bên cạnh có dân chạy nạn nói: "Mọi người đều nghe nói, là ngài và Tiết Bồ Tát dẫn đầu khuyên bảo Lý trưởng lão, các đại hộ mới giảm lệ lương, ngài không phải Bồ Tát, vậy ai mới là Bồ Tát?"
Diêm nương tử đỏ mặt, xưng hô như vậy là lần đầu tiên cô nghe được, cảm thấy không xứng, liền vừa múc cháo vừa nói: "Đừng gọi như thế nữa…"
Mà bên kia, Hùng ca và Phượng Nhi đang đi về phía phường thì lẳng lặng đứng ở ven đường.