Thiết Sát lại liếc mắt hai người nói: "Nhảy qua đầu thành đi."
Tào Lễ, Trần Sĩ đều im lặng không nói gì, thoáng dừng một lát, bắt đầu leo lên tường thành.
Tường thành này nếu có người canh giữ, chính là khó có thể leo lên.
Nhưng nếu đầu thành không có người, võ giả bát phẩm hoàn toàn có thể lợi dụng khe gạch nhanh chóng đi lên.
Sau mấy hơi thở, hai người nhanh chóng lên đầu thành.
Nhìn xuống, hai người đều sợ ngây người, thân thể hoàn toàn đông cứng giống như rơi vào hầm băng.
Thiết Sát nheo mắt nhìn, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tào Lễ xoay người, sợ hãi nói: "Đã chết… Chết hết rồi…"
Thiết Sát nhíu mày, thản nhiên nói: "Đi mở cửa."
…
Phường Ngân Khê, trong một gian lầu các bí mật.
Một đám dã cung phụng đang vây quanh cùng một chỗ.
Huyết Tiễn Tử là thất phẩm trong đó, tất nhiên là bị vây quanh ở chính giữa.
Chỉ chốc lát sau, một bóng người vọt tới từ đằng xa tới cửa, vượt qua ngưỡng cửa, nói: "Thiết Sát đã trở lại!"
Khóe môi Huyết Tiễn Tử nhếch lên, ngẩng đầu nói: "Đánh nhau sao?"
"Không."
"Không có?" Huyết Tiễn Tử sửng sốt.
"Thiết Sát vào thành, nhưng trong cổng thành lại không có động tĩnh gì."
Nghe vậy, con ngươi Huyết Tiễn Tử đột nhiên trừng lên, nói: "Chuyện này không đúng.
Đúng rồi, đã thông báo cho Thanh Hương tướng quân chưa?"
"Thiết Đảm đã sớm đi, hẳn là đã thông báo đúng chỗ.
Thanh Hương tướng quân sẽ triệu tập binh mã, đêm nay sẽ đánh vào huyện, sau đó chúng ta và Tôn gia sẽ nội ứng ngoại hợp, chiếm toàn bộ huyện Sơn Bảo này."
Huyết Tiễn Tử suy nghĩ rồi lại nói: "Không được! Phải đi xem! Ta nghe nói tin tức Tôn gia công thành, cho nên chúng ta phải tới cứu viện."
Nói xong, hắn vội vàng đứng dậy, lại kêu ba người ở hàng bát phẩm tới, sau đó dặn dò những người khác trở về chờ tin tức, rồi vội vàng đi về phía nội thành.
Khi mọi người kéo nhau đi vào nội thành, cổng nội thành đang mở ra, vì thế những thi hài chói mắt bên trong hiện lên, mùi máu xông thẳng vào mũi, vừa xem đã hiểu ngay.
Huyết Tiễn Tử trợn tròn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh này, cùng với những khuôn mặt kia.
Đột nhiên, hắn thấy được một khuôn mặt, đó là Tôn gia chủ Tôn Kiếm Cương.
Khuôn mặt kia đang nối liền với nửa thân thể be bét máu thịt, kiếm trong tay bị chém thành hai đoạn.
Vị này luận về thực lực, có thể nói là cao thủ thứ hai của huyện Sơn Bảo - Tôn gia chủ, trên mặt vẫn mang theo vẻ không dám tin, nghẹn họng nhìn trân trối, kinh hãi vạn phần cùng với… Một nét mặt đột ngột.
Hắn chết rất nhanh, là bị miểu sát.
Ở huyện Sơn Bảo, ai có thể giết được hắn?
Không đúng, người bên cạnh Tôn gia chủ kia…
Công Thâu Dương chết rồi!
Công Thâu Dương…
Cách chết giống nhau, sự sợ hãi cũng giống, giống như trước khi chết nhìn thấy cái gì cực kỳ đáng sợ vậy.
Miểu sát!
Cũng là miểu sát!
Có lẽ, Công Thâu Dương và Tôn gia chủ bị miểu sát!
Yết hầu của Huyết Tiễn Tử lăn lộn, trong đầu giống như có chuông lớn hung hăng đụng vào "Ong" một tiếng lập tức trở nên trống rỗng.
Hắn tưởng tượng qua rất nhiều tình huống, nhưng duy chỉ không có cảnh này.
Thẳng đến khi khoái mã sắp sửa vào thành, hắn mới kịp phản ứng, sớm xoay người xuống, nửa quỳ trên mặt đất, hướng về phía nam tử áo bào trắng có râu quai nón cách đó không xa, nói một tiếng: "Thuộc hạ cứu viện đến chậm, xin môn chủ thứ tội!"
Thiết Sát nhìn hắn một cái, ánh mắt chuyển động, lồng ngực thở dốc nặng nề, giống như một con dã thú tức giận, nhưng ngay sau đó lửa giận này đã bị đè xuống, sắc mặt trở nên thâm trầm khó đoán, cuối cùng đành nhịn xuống.
Y nhìn thi thể chất đầy đất, trong những thi thể này có cường giả đỉnh cấp Tôn gia, nổi danh cùng hắn, còn có trưởng lão thiên tài trẻ tuổi nhất Tôn gia, cùng với Công Thâu Dương.
Mà hắn cũng biết Liễu trưởng lão chết ở trong nhà, Điền trưởng lão biến mất chỉ còn lại một thanh đao rơi ở bên ruộng thịt, Dưỡng Yêu Địa Các, Khôi Lỗi gian đều có người chết.
Tất cả những thứ này, đủ để y khôi phục lại cảnh tượng ban đầu.
Nhưng điều duy nhất không thể khôi phục chính là cảnh tượng trước mắt.
Một màn chói mắt, máu tanh, vô cùng tàn khốc.
Tất cả những âm mưu đan xen nhau, nhưng lại đẩy mạnh đến cực đỉnh, rồi dường như xuất hiện một tồn tại nào đó, phá hủy đây hết thảy những thứ này.
Yết hầu Huyết Tiễn Tử lăn lên, sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, lăn xuống.
Người này có thể miểu sát Công Thâu Dương, có thể miểu sát Tôn gia chủ, chứng tỏ có thể dễ dàng miểu sát hắn.
Khi sinh mệnh bị người ta nắm trong tay, cảm xúc duy nhất còn sót lại, cũng chỉ có sợ hãi.
Nhưng người này là ai?
Hắn là ai?
Ai?
Ai?
Tất cả mọi người đều đang đoán.
Thiết Sát nhìn chằm chằm Huyết Tiễn Tử rồi thu hồi tầm mắt, y hít sâu một hơi, đột nhiên cất tiếng nói: "Lão tổ! Nhất định là lão tổ!!
Lão tổ, là ngài đã trở lại sao?
Ngài giúp chúng ta chém giết ác tặc Ngụy gia Tôn gia, là ngài đã trở lại sao?
Lão tổ!!!"
Thiết Sát đột nhiên mừng rỡ như điên, giống như một đứa trẻ hô to tên "Lão tổ".
Không ít đệ tử Huyết Đao Môn hiện ra biểu tình ngạc nhiên, mà Đinh lão ở một bên vuốt râu nói: "Môn chủ nói vị kia, là vị chưởng giáo của Huyết Đao Môn các ngươi trăm năm trước.
Lại nói tiếp, môn chủ các ngươi có thể có thực lực được như hôm nay, vẫn là bởi vì lúc còn trẻ được người chỉ điểm, không nghĩ tới lão nhân gia lại trở về.
Trước đây môn chủ không cho ta nói, hiện tại môn chủ đã nói rõ, lão phu kia cũng không có gì để giấu nữa.”
Dứt lời, Đinh lão cũng thở dài khom người, cung kính cất cao giọng nói: "Đinh mỗ, bái kiến Huyết Đao lão tổ…"
"Lão tổ!"
"Huyết Đao lão tổ!"
"Lão tổ!"
"Huyết Đao lão tổ!"
Các đệ tử cũng đột nhiên cuồng nhiệt lên, trong thời loạn thế này, cho dù ai biết nhà mình có một vị lão tổ ở đây, đều sẽ vui vẻ muốn chết.
Huyết Tiễn Tử bên cạnh mồ hôi mẹ mồ hôi con không ngừng chảy xuống.
Một lát sau, hắn liền lấy lý do muốn trở về phường Đại Đồng, nên nhanh chóng rời đi.
…
Hoàng hôn, nhuộm đất như máu.
Huyết Tiễn Tử vội vàng chạy đến chỗ mọi người tụ tập ở phường Ngân Khê, sắc mặt vừa sợ hãi vừa âm trầm nói: "Mau, mau đi nói cho Thanh Hương tướng quân, án binh bất động, án binh bất động trước!"
"Có chuyện gì vậy? Huyết ca?"
"Huyết Đao lão tổ, Huyết Đao Môn có một vị lão tổ! Tôn Kiếm Cương, Tôn Thư Phong, Công Thâu Dương, còn có một vị Tôn gia lão khác đều đã bị giết, miểu sát tất cả đều là miểu sát…
Mau đi nói cho Thanh Hương tướng quân, huyện Sơn Bảo không thể công, không thể công!"
Giọng nói Huyết Tiễn Tử dần trở nên khàn đặc, mà trong lòng những người đứng ở đây đều không khỏi kinh hãi, đổ đầy mồ hôi.
Tòa nhà số 38, trong hầm, Lý Nguyên lẳng lặng ngồi, Diêm nương tử cùng bà chủ một trái một phải tựa vào bên cạnh hắn.
Không khí trong hầm không tốt, mọi người ăn qua loa chút bánh bao lạnh, lúc này đang yên lặng chờ đợi.
"Đương gia, ta đã hỏi những người trong thương đội… Họ không còn nơi nào để đi.
Bọn họ nói, chạy trốn tới huyện này, thật ra cũng đã xem như tới địa phương an toàn nhất.
Hoặc là, chạy về phía Nam, nhưng nơi đó là thiên đường của yêu thú.
Còn trốn đến hướng Đông, mượn thuyền ra biển, tìm một tòa cô đảo…
Nhưng trên biển không nói có hải tặc, trong biển sâu có hải yêu, mặc dù vận khí tốt thật sự tìm được một tòa cô đảo, vậy cô đảo cũng chưa chắc đã an toàn.
Chúng không có chỗ trốn đâu.
Còn có một vị thương nhân từng chạy qua đường biển nói… Trên biển có rất nhiều chuyện lạ, không thể đi.
Ví dụ như người đứng trên boong tàu, đầu bỗng nhiên bay mất.
Ví dụ như ngày hè nắng chói chang, đột nhiên nổi lên tuyết lớn, tuyết lớn kia ở trên trời là trắng, nhưng rơi vào lòng bàn tay người, khi mở ra nhìn, tất cả đều trở nên thối rữa mốc meo như mùi thịt thối.
Ví dụ như có người nói… Nói bằng hữu của hắn nằm mơ, mơ thấy đứng trước một căn phòng màu đen, trong phòng có tiếng mài dao, có tiếng phụ nữ thét chói tai, ngày bằng hữu của hắn nói xong thì biến mất.