Ở một nơi xa xôi không biết tên, một con quạ đen vỗ cánh, đậu trước một mê cung mộ địa.
Băng tuyết Tây Cực tan chảy, cuốn trôi hàng nghìn xác chết bao phủ bên ngoài "mộ địa bất diệt", không còn sót lại mảnh nào, trôi theo dòng sông dài, biến mất vô tung vô ảnh.
Trước mộ, không còn là cây cột dài màu xanh lam nghiêng ngả như hoa viên của cự nhân, mà thay vào đó là rừng cây tươi tốt.
Về phần địa thế thì cực cao.
Khi băng tuyết tan đi, vị trí chân chính của Thần mộ mới hiện ra.