Thiên tử ngẩng đầu, nhìn mẫu thân trước mặt, không hỏi lại vì sao mẫu hậu còn sống, cũng không lại hỏi chuyện của Lý Nguyên, mà nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay người sống ở đây có tốt không?"
Tạ Vi âm thầm thở phào nhẹ nhõm nói: "Cũng khá tốt, chỉ là gánh nặng này cuối cùng vẫn giao cho bệ hạ.
Mà bệ hạ cũng đã trưởng thành đến một trình độ ta chưa từng nghĩ tới.
Ngài đã là Thần của mảnh đất này, là Nhân Hoàng của nhân tộc."
Thiên tử muốn nói lại thôi, ánh mắt cùng lời nói của mẫu thân cũng không khiến y kiêu ngạo, mà trong nháy mắt khiến y cảm nhận được khoảng cách cực lớn cùng cô đơn.