Ngọn lửa rực cháy, nóng bỏng như thủy triều nhấn chìm Lý Nguyên.
Từ từng lỗ chân lông, mỗi một khiếu môn của hắn tràn vào bên này, rồi lại tràn ra bên kia.
Cả người hắn gần như đã mất đi hình dạng, mà biến thành một đường viền sáng.
Chiếc chuông đồng trong tay hắn đã sớm bị nung chảy thành nước mà không còn kêu nữa, quần áo của hắn đã sớm bị thiêu rụi thành tro, làn da trắng nõn, huyết nhục hùng hồn thì không ngừng bị tẩy rửa, gột rửa trong biển lửa khô cằn này.
Nếu trong người hắn không có lửa, thì giờ phút này e rằng đã sớm bị thiêu thành tro bụi, rồi chỉ còn cách chờ giọt máu nọ của Diêm nương tử dần dần tái sinh.