Tháng ba, ngày xuân, hoa đào nở rộ.
Lý Nguyên ôm Cơ Hộ xấu xí đặt ở trên ghế gỗ được trải thảm lông, sau đó cầm lấy một con diều giấy lớn vừa chạy vừa thả trong gió.
Cơ Hộ ngửa đầu nhìn diều bay bay, con ngươi của y trở nên chuyên chú, trong đó phản chiếu vào trời xanh, mây trắng…
Y vui vẻ múa tay, phát ra âm thanh “ê ê a a” mơ hồ không rõ, nghe không chân thực.
Lý Nguyên chạy vòng đến vòng khác, lại ôm Cơ Hộ chạy, cứ chạy như vậy đến giữa trưa, cửa đại viện xuất hiện một mỹ phụ đoan trang.