“Tiểu Thánh, cha có thể nhìn thấy con, thật là tốt quá.”
“Con cũng vậy, cha. Con là người nhớ cha nhất trên đời.” Thiếu nữ ngoan ngoãn ngẩng đầu, cười lộ ra hai hàng răng đáng yêu.
Lý Nguyên sửng sốt, nhưng lời này không có vấn đề gì, bởi vì Diêm nương tử cũng không phải người.
“Cha, xem tranh của con.” Thiếu nữ kéo tay Lý Nguyên chạy vào trong, muốn cho lão cha xem tác phẩm của nàng, dù sao người có thể xem nàng vẽ rất ít.
Lý Nguyên đi theo nữ nhi, lại không quên kéo tay Diêm Ngọc.