Thân thể Tiểu Bình An cứng đờ, một giây sau, không biết chuyện gì xảy ra, thân hình hắn đột nhiên vặn vẹo, giống như lá liễu trong gió, trượt qua mũi trượng một cách khó tin.
Lần này rất nhanh, lại rất kỳ dị, Tiểu Thánh còn chưa chú ý, hắn đã trượt ra.
Sau khi Tiểu Bình An lướt qua mũi trượng đang chỉ vào cổ họng hắn, lại vô cùng linh hoạt mà đi về phía trước, tựa như đang bay lượn, sau đó chân trái vấp chân phải, bổ nhào, cả người ngã sấp xuống mặt đất.
Thân thể hắn co giật vài cái, sau đó khóc lên.
Gậy của Tiểu Thánh treo giữa không trung, nàng nghiêng đầu, trừng đôi mắt to như tuyết ngọc suy nghĩ một chút, sau đó lại ngồi xổm xuống, vuốt đầu đệ đệ nói: "Khóc bao nhi, đừng khóc."