Vương Bạt mơ mơ màng màng, hai mắt từ từ mở ra, rồi đột nhiên giật mình ngồi bật dậy.
Hắn nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, đồng thời thần thức cũng tản ra ngoài.
Liền phát hiện bản thân đang nằm trên chạc cây của một cây đại thụ to lớn, xung quanh chỉ có vài căn nhà cũ kỹ, thoạt nhìn dường như đã lâu không có người ở.
Trong lòng Vương Bạt mờ mịt.
"Chẳng nhẽ ta đang phân cắt Nguyên Vĩ Tước sao, sao tự nhiên lại..."