Nghe những lời này của Trang Di, ánh mắt Lâm Bá Ước nhìn Trang Di không khỏi thêm một chút ngạc nhiên và do dự.
“Sư đệ, sao ngươi lại...”
“Sao có vẻ thông minh hơn chút?”
Trang Di cười tự giễu, rồi cảm thán: “Trước đây từng nghe sư phụ nói, ốm nặng mới ngộ ra nhiều điều, bị kiếm tu kia chém một kiếm, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, cũng coi như trong họa có phúc, đầu óc cũng linh hoạt hơn trước đây một chút.”
Trang Di nói đến đây, chân thành cúi đầu hành lễ với Lâm Bá Ước: