“Hừ! Vội vàng? Lúc này lại vô cùng thích hợp!”
Phùng tu sĩ ánh mắt lấp lánh tinh mang, trực tiếp ngắt lời:
“Đừng quên, lão già Trấn Linh Cung kia hơn phân nửa là sắp không xong rồi, đây là cơ hội hiếm có! Hồi Phong Cốc ta nếu không mượn nhờ cỗ lực lượng tán tu này, muốn từ trong tay Tu Ly Tông giành lấy chút thịt, sao có thể chứ?”
“Nhưng tán tu mấy năm nay đều bị chúng ta làm cho sợ rồi, đám tu sĩ bách nghệ trong đám tán tu, há lại dám cùng chúng ta tiếp xúc?”
“Hiện tại chúng ta phế bỏ người này, Hồi Phong Cốc đối với thái độ của tán tu, còn cần phải hoài nghi sao? Trong Yên Quốc, tự nhiên không ai không biết!”