Vương Bạt bước đến trước gò đất, nghe thấy tên Hoa Mãnh, không khỏi sửng sốt, sau đó bật cười ha hả.
Đúng là trùng hợp.
Còn Hoa Mãnh trong đám đông thấy Vương Bạt bước lên, không nhịn được dụi mắt, vẻ mặt như gặp quỷ.
Nghĩ lại lúc nãy mình không có gì thất lễ với Vương Bạt, trong lòng mới hơi yên tâm.
Tuy nhiên, hắn vẫn thấp thỏm đi theo sau lưng Vương Bạt.