Trại chăn nuôi, căn cứ Đông Thánh, ven bờ Nam Hồ.
Trong căn nhà gỗ nhỏ.
Vương Bạt nhìn Trúc Cơ Đan trong tay, lòng khẽ thở dài.
Mỗi người đều có cơ duyên riêng, hắn có thể ở lại căn cứ không tranh không đoạt, từng bước trưởng thành, nhưng không có nghĩa là người khác cũng làm được như vậy.
Với thiên tư của Thân Phục, nếu như hắn cứ mãi ở trong căn cứ, có lẽ Trúc Cơ không thành vấn đề, nhưng muốn tiến xa hơn, lại gần như không thể.