Chu Kiến Ý khẩn trương đến mức đầu óc trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, hắn mới nghe được thanh âm như cam lộ từ trên trời giáng xuống:
“Được rồi, ngươi thề đi.”
Chu Kiến Ý nghe vậy trong lòng nhất thời buông lỏng, mồ hôi đầm đìa, như trút được gánh nặng, càng không nhịn được mà thở hổn hển.
Nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy đỉnh đầu đột nhiên bị vỗ nhẹ, ý thức nhanh chóng tiêu tán.