“Ngươi tùy thời có thể suy xét, cũng tùy thời có thể tìm ta.”
Nói đoạn, y vượt qua Vương Bạt nhìn thoáng qua Trọng Uyên tổ sư, Tề Thiên Tổ Sư cùng Thành Luyện Tử, hướng về ba người gật đầu, sau đó thân hình cũng dần dần nhạt đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất không còn thấy đâu.
Nhìn bóng dáng đối phương biến mất, Vương Bạt trầm mặc một hồi, trong lòng thầm tiêu hóa những chấn động liên tiếp ập đến trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Và khoảnh khắc này, các tu sĩ khác thấy Thái Nguyên biến mất, cũng rốt cuộc tụ lại, tuy không nghe được những nội dung cụ thể, nhưng việc Vương Bạt uyển chuyển từ chối Tiên Quân và Đề Bá, lại vẫn khiến mọi người thay Vương Bạt cảm thấy tiếc nuối.
Bọn họ có thể cảm nhận được sự coi trọng của mấy vị tiên nhân đối với Vương Bạt.