"Phật môn chi đạo, hết thảy đều không."
"Vạn vật, thiên địa, đều là do nhân duyên hòa hợp mà thành, mà trong đó, quan trọng nhất chính là tứ đại: địa, hỏa, thủy, phong."
"Mà thức đại, kỳ thực chính là thủ đoạn nhận thức thiên địa vạn vật. Sáu thứ này bao dung lẫn nhau, tương hỗ mà tồn tại, nếu không có không đại, thì địa hỏa thủy phong dù nhân duyên hòa hợp, cũng không có chỗ chứa, bởi vì vạn vật bản chất từ không mà ra. Mà nếu không có thức đại, thì dù được chứa trong không đại thì tứ đại kia cũng không cách nào được người nhận thức. Đây chính là tâm ngoại vô vật, chúng ta đã không tồn tại, vậy thì những thứ khác dù có tồn tại, cũng như không tồn tại. Cho nên, địa hỏa thủy phong không ngũ đại là thể, thức đại là dụng. Sáu thứ này nương tựa lẫn nhau, liền cấu trúc nên phương giới hải, giới vực này, đây chính là thế giới quan của Phật môn, có khác biệt với nhận thức của tu sĩ, nhưng trên thực tế lại là khác đường mà cùng đích."
Không Thiền Tử đứng bên Hương Thủy Hải, mỉm cười nói với Vương Bạt.
Khác với Vương Bạt chỉ dựa vào tự mình mò mẫm, Không Thiền Tử ở trong Đông Phương Lưu Ly Phật Giới, điển tịch đầy đủ, lại có tiền bối tăng nhân chỉ điểm, đối với lĩnh ngộ lục đại của Phật môn, ở trong giới này đủ đứng trong ba vị trí đầu, cho nên nói đến lục đại của Phật môn, lại là dễ như trở bàn tay, chỉ thẳng vào hạt nhân.