Vương Bạt phiêu nhiên rơi xuống, nhận thấy được Phiên Minh trong lòng đề phòng và cảnh giác, không khỏi khẽ cười một tiếng:
"Lá gan của ngươi so với trước kia nhỏ hơn rồi."
Phiên Minh thấp giọng kêu một tiếng, nhả ra tiếng người:
"Khi đó tuổi nhỏ vô tri, không biết thiên thời, không hiểu uy đức của chủ thượng."
Vương Bạt nghe vậy, khẽ gật đầu, cũng không để ý lời này là phát ra từ nội tâm hay là bất đắc dĩ khuất phục.