Vị tăng nhân râu dài chấm ngực, nhưng đầu và mặt lại bóng loáng, tựa như thiếu niên.
Lúc này, y đứng sừng sững giữa hư không, đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt thoáng lộ vẻ cảm khái.
Nhưng ngay sau đó, y lại không kìm được lộ ra một tia không thoải mái.
Y khẽ nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm:
"Nơi đây khắp chốn tội nghiệt, chư vị Bồ Tát đều không muốn đến, sợ rằng lỡ mất công đức, quả thực không thể ở lâu. Bất quá, nếu không phải như vậy, công đức này cũng chẳng đến lượt ta..."