Bụi bặm xung quanh phiêu tán như khói.
Giữa không trung, bức họa trục cũng nhanh chóng hóa đen, nhăn nhúm, mục nát, nhưng vẫn lờ mờ thấy được những lời lẽ tràn đầy hận ý mà Bạch Vân Tán Nhân lưu lại ở chỗ trống.
Trong chớp mắt, bức họa trục tan thành mây khói.
Chỉ là thân ảnh đạo nhân áo tím râu xanh kia cùng đôi mắt trùng đồng lại khắc sâu vào ký ức của Vương Bạt, không thể xóa nhòa.
Đó là một loại cảm giác nặng nề chưa từng có: