“Ngươi theo dõi Thủy sản Cẩm Tú nhiều ngày như vậy, có lẽ ngươi biết chuyện này cũng không có vấn đề gì cả. Dù sao thì có một số chuyện chỉ là hành vi độc quyền thương mại mà thôi, giai đoạn này của Hạ quốc cho phép được độc quyền.”
Có thể nói là Tô Bình Nam rất có thành ý. Năm tới là thời điểm quan trọng nhất để ngân hàng Cẩm Tú của hắn giành được khối tài sản khổng lồ. Hắn cần sự ổn định tuyệt đối ở hậu phương của mình, vậy nên hắn tỏ ra vô cùng thành ý.
“Tô tổng, ngươi đang mua chuộc ta sao?”
Trên mặt Hồ Quốc Khôn vẫn là vẻ mặt dầu muối không ăn kia: “Đã muốn mua chuộc mà ngay cả một bình rượu ngon tiếp đãi khách, Tô tổng cũng không có.”
“Ngươi!”