Tốc độ xe rất nhanh. Chỉ mất mười lăm phút, trưởng phòng Khương đã đến nơi ở của Tống Trí Tú.
Phòng không sáng đèn, xung quanh rất yên tĩnh, không có điểm nào bất thường. Điều này khiến cho hy vọng của hắn lớn hơn.
Hắn nhấn chuông cửa.
Vẫn yên tĩnh. Tiếng chuông cửa thanh thúy có chút chói tai trong đêm khuya thanh vắng. Trưởng phòng Khương không ngừng nhấn chuông nhưng vẫn không có ai ra mở cửa. Hắn vô lực ngã ngồi xuống đất.
“Tạm biệt.”