“Mì canh cá chính cống.”
Nơi Tô Bình Nam chọn rất hẻo lánh, quán mì cũng không lớn, chỉ có sáu bảy bàn bốn người đơn giản. Cảnh vật ở đây cũng rất bình thường, dưới đất vứt đầy giấy ăn của khách, nhưng bên trong lại chật kín người.
An mập đẩy cửa vào, vừa nhìn đã thấy hai người Tô Bình Nam và Lục Viễn mặc áo khoác màu rằn ri, hắn lập tức nở một nụ cười.
“Ngồi đi.”
Tô Bình Nam mỉm cười ra hiệu, sau đó chào hỏi chủ quán ăn: “Cho ta nhiều ớt.”