Nhìn chiếc vali màu đen trước mặt, Trần Tiểu Cường cũng không lộ ra vẻ vui vẻ.
Hắn thuộc loại người xã hội tiêu chuẩn, không có lợi thì không dậy sớm, đồng thời cũng sớm đã quen với cách làm cá lớn nuốt cá bé, cho nên hành vi của Quách Quang Diệu trong mắt hắn thoạt nhìn quá mức khác thường.
"Quang Diệu ca, khách sáo quá rồi.”
Trần Tiểu Cường không hổ là người xuất sắc nhất Phong thành, nhìn một vali đầy tiền giấy, thong thả đẩy vali trở về: “Chuyện của Đông ca lúc ấy ta đã đồng ý, ngươi không cần thiết như vậy.”
Mắt của hắn rất tinh, liếc mắt một cái là nhìn ra số tiền này ước chừng có hơn một triệu, điều này nói lên cái gì? Chứng tỏ ngay cả lãi suất cao ngất Cẩm Tú cũng gánh chịu.