Lâm Truyền Phượng sống tốt trong trại giam. Ở đây cũng có người giang hồ, kinh nghiệm và trình độ của nàng đã khiến một số nữ phạm nhân cùng phòng nhìn nàng bằng ánh mắt nịnh nọt. Vì vậy, nàng không phải chịu bất kỳ ấm ức nào trong đó, cũng đã kết bạn với một vài người.
Những điều nên nói và không nên nói hầu như đã nói ra, nữ nhân đã lăn lộn giang hồ nửa đời người dù đang đứng sau song sắt nhưng trong lòng nàng lại có một cảm giác thư thái khó tả.
"Có người nhà muốn gặp ngươi.”
Cánh cửa sắt được kéo ra, nữ quản giáo đeo kính gọi tên Lâm Truyền Phượng một cách vô cảm. Vụ án được khép lại một cách nhanh chóng, không có ai trong vụ án lọt lưới, vì vậy ngày thứ ba Lâm Truyền Phượng đã có được quyền gặp gỡ người thân và bạn bè.
"Vâng, quản giáo.”