Căn phòng lập tức trống không. Tiểu Mãn nhìn máu vết máu bầm nhìn thấy mà giật mình trên cơ thể mình, nhếch miệng cười một tiếng, gương mặt hung ác như chó sói: “Đầu óc của ta không thể bị kích thích. Các ngươi đánh ta nửa tiếng, bây giờ ta có làm ra hành động gì cũng hợp tình hợp lý, ngươi nói có đúng không Mễ Tam ca.”
Gương mặt Mễ Tam đắng chát, nhẹ gật đầu: “Nếu ta nhận ra ngươi thì sao?”
“Ngươi không ra tay, tự ta sẽ làm.”
Tiểu Mãn mỉm cười nói với Mễ Tam, nhe hàm răng trắng nhỡn, nhưng nội dung lời nói lại khiến cho tâm Mễ Tam rơi xuống đáy cốc. Không hề nghi ngờ, hôm nay đối phương đến đây nhất định không thiện.
“Là Tô Bình Nam? Hắn cho ngươi chỗ tốt gì, tại sao ngươi lại cam tâm tình nguyện bán mạng cho hắn?”