“Chung tiên sinh, gậy đã lấy được rồi, ngươi còn gì dặn dò nữa hay không?”
Lâm Mũi To nhìn dãy số gọi đến, lập tức bước ra chỗ khác, giọng điệu chỉ toàn là sự cung kính. Bình thường Chung tiên sinh liên lạc với hắn đều thông qua cấp dưới. Đây là một trong số ít những lần nàng đích thân gọi cho hắn, Lâm Mũi To tất nhiên coi trọng rồi.
“Người quân tử mà không muốn làm tướng quân thì không phải quân tử tốt.”
Rebecca không nói chuyện liên quan đến cây gậy, ngược lại nói nhăng nói cuội vài câu: “Tối hôm nay sẽ rất loạn, mà đại loạn thì sẽ xuất anh hào.”
“Ý của ngươi là…”