“Không sao chứ?”
Mạnh Hiểu Hiểu bơi vài vòng, thấy vẻ kinh ngạc trên mặt nam nhân của mình, nàng không khỏi lo lắng, lập tức đứng dậy choàng chiếc áo khoác màu trắng vào, rụt rè hỏi thăm.
Nàng biết Tô Bình Nam rất trầm ổn. Núi Thái Sơn có sụp trước mặt hắn, hắn cũng không biến sắc. Đây là lần đầu tiên Mạnh Hiểu Hiểu nhìn thấy Tô Bình Nam có biểu hiện kinh ngạc như vậy.
“Nhân tài khó gặp.”
Tô Bình Nam tự đáy lòng tán thưởng một câu. Hắn biết nữ nhân của mình hiểu lầm nét mặt của hắn, liền mỉm cười ngẩng đầu: “So với cái gọi là phiền phức, ta thấy thu hoạch lớn nhất chính là người đã soạn thảo bản kế hoạch này. Người này rất giỏi.”