Triệu Đại Sơn ngu nhưng đám hồ bẳng cẩu hữu của hắn không ngu. Mặc dù đối phương chỉ có hai người, dẫn đầu lại là nữ hài, nhưng sau lưng người ta lại là hung thần ác sát Tiểu Hồng Bào.
“Sơn ca.”
Một người lặng lẽ ném ánh mắt cho Triệu Đại Sơn: “Tập đoàn Cẩm Tú đấy, ngươi không thể nói như vậy.”
“Cái rắm!”
Triệu Đại Sơn chẳng thèm ngó đến, phun ra một cục đàm. Hắn hoành hành trong núi đã quen, núi cao hoàng đế xa. Tiểu Hồng Bào còn có thể chạy đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này gây phiền phức cho hắn sao? Hơn nữa, Tô Vĩnh Vượng bị cắt chức, Tiểu Hồng Bào kia không phải ngay cả rắm cũng không thả sao?