Rất nhiều rất nhiều năm sau, trên bờ cát ven biển, Chu Lập Kiệt tóc đã hoa râm nằm trên ghế dựa nhớ lại cái ngày mình vừa mới đến Thiên Đô.
Về ký ức ngày hôm đó, hắn chỉ nhớ hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là hôm ấy hắn ăn rất no, trước giờ chưa từng được ăn no như vậy.
Từ đó về sau hắn không bị đói bụng nữa.
Chuyện thứ hai là nữ nhân kia.