Tô Định Bắc biết thanh niên ngất xỉu này, đây là người duy nhất có thể kiên trì một phút trước khi chạy trốn dưới cái nhìn của nàng.
"Ngươi quen hắn à?”
Tô Bình Nam nhìn thấy biểu cảm của Tô Định Bắc, hình như muội muội mình quen biết thanh niên lỗ mãng này.
"Vâng.”
Tô Định Bắc gật đầu, trong mắt tràn đầy coi thường: “Một con ruồi rất đáng ghét.”