"Ông chủ thật có tâm.”
Tô Bình Nam gật đầu với Ngụy Dũng: “Bữa cơm này có ý nghĩa khác, thịnh tình của ngươi ta nhận, không nên làm phiền ngươi thì hơn.”
Mạnh Hiểu Hiểu khoác tay Tô Bình Nam nghe thấy mấy chữ mang ý nghĩa khác, làn thu thủy lập tức biến thành trăng non.
"Được rồi, có chuyện gì thì ngươi nhớ gọi ta.”
Ngụy Dũng cảm nhận được sự chân thật đáng tin trong lời nói của Tô Bình Nam, cũng không dám ngây ra đó mà chỉ hàn huyên vài câu rồi thức thời bỏ đi.