Trên đời có nhiều chuyện khó nói thành lời.
Buổi sáng ngâm ở suối nước nóng, buổi trưa thì hưởng thụ một bữa tiệc lớn, người trẻ tuổi da mặt mỏng đều cảm thấy như vậy đã đã đủ đền bù cho sự hiểu lầm này rồi, chết sống gì cũng đòi đi.
Quản lý béo đã sắp khóc, đại boss Tô Bình Nam nói một không hai. Hắn đã dặn ngươi làm sao cho tốt nhất, kết quả mới có mấy tiếng đồng hồ đã làm cho người ta đi rồi. Tô Bình Nam sẽ nghĩ như thế nào đây? Lời nói của ta ngươi xem như gió thoảng qua tai hả?
Quản lý béo rùng mình, vừa khóc vừa náo loạn một hồi, toàn bộ thủ đoạn đều lấy ra dùng, chỉ có một mục đích duy nhất là nếu các ngươi muốn đi thì chỉ có thể đi vào sáng mai. Không có cách nào khác, nhóm sinh viên phải tiếp tục ở lại. Quản lý không quan tâm dịch vụ cao cấp của sơn trang có thích hợp với người trẻ tuổi hay không, cứ lên hết cho ta.
Ráng chịu đựng đến sáng mai tổng bộ sẽ có người đến phụ trách tiếp đãi đi chơi, khi đó sẽ không liên quan đến hắn nữa, đi hay ở tùy vào các ngươi.