"Còn nữa, ngươi dẫn ta tới đây ăn cơm làm chi?"
Chương Vịnh Từ phớt lờ nụ cười gượng gạo của Lâm Hiếu Sơn, tiếp tục than phiền: "Chỉ vài món ăn bình thường mà đáng để ngươi dẫn ta đi xa như vậy ư? Huống chi ngươi đã đến tuổi này rồi, phải ăn thanh đạm chút. Ta nấu nướng khá giỏi đấy, đúng là lãng phí tiền."
"Hướng mười một giờ, Ngươi có nhìn thấy mấy người ngồi ở bàn lớn không?"
Mặc dù Lâm Hiếu Sơn nhìn nữ hài, liên tục lắc đầu, nhưng không thể kìm nén nụ cười trên môi.
Có lẽ hắn già thật rồi, hiện tại tên sát thủ số một của Giá Thế Đường này rất hưởng thụ cảm giác đối phương lải nhải bên tai như tiếng ruồi vo ve. Thậm chí hắn hơi hối hận tại sao phải bắt nữ hài kế thừa tất cả những gì mình có.