"Ta đã sống trong giàu sang rất nhiều năm, nhưng không có nghĩa là Chiêu Quân ta đã mất dũng khí liều chết..."
Liễu Tiên Khai còn chưa nói xong, Sử Tương Vân đã bóp cò súng.
Pằng!
Liễu Tiên Khai nhìn lỗ máu trước ngực, rồi lại nhìn tên thuộc hạ lái xe mặt mày vô cảm và Sử Tương Vân lộ vẻ áy náy. Hắn không tức giận, cũng không phẫn nộ.
"Đưa ta về quê nhé, mặc dù trước đây ta cảm thấy nơi đó khỉ ho cò gáy, nhưng vẫn muốn lá rụng về cội."