“Nếu không giải quyết được tình hình ở Hồng Khẩu, chúng ta cũng sẽ chết dần chết mòn. Hiện tại hai chúng ta đang ở đầu sóng ngọn gió, ngươi biết rất rõ có rất nhiều kẻ muốn giết ta.”
Trần Lưu Ly đẩy Ngụy Thái Tuế ra, ném tất cả tiền mặt vào trong túi, nhìn Ngụy Thái Tuế bằng ánh mắt nghiêm túc: “Cá nhảy qua long môn mới có thể biến thành rồng. Bây giờ ngươi có dám đi giết A Man không?”
“Ta dám, nhưng đám thuộc hạ bên dưới không dám, việc này chỉ có mình ta đi làm.”
Ngụy Thái Tuế nói lời thật lòng: “Hiện tại thực lực của chúng ta phát triển quá nhanh, phần lớn là người từ nơi khác đến, cùng làm ăn thì dễ, cùng nhau trải qua sinh tử thì rất khó, dẫn theo người ngược lại còn dễ bị lộ thông tin.”
“Vậy ngươi tự mình làm đi.”