"Nhiếp tiểu thư đến đây là vinh hạnh của ta. Ba năm trước ta may mắn được gặp Tô tổng một lần, khắc cốt ghi tâm."
Giám đốc Lý của Bảo Lợi Danh Viện nghe đồn có ô dù ở Cảng thành, mà hắn cũng là du học sinh tốt nghiệp trường danh tiếng về nước. Trong ấn tượng của Nhiếp Bảo Bảo, cái tên để râu quai nón với kiểu tóc vuốt ngược này luôn ra vẻ thượng đẳng, lần trước gặp mình hắn chỉ hờ hững gật đầu nói vài câu tiếng Anh rồi xoay người rời đi, dáng vẻ trịch thượng khiến Nhiếp Bảo Bảo trợn trắng mắt.
Nhưng hôm nay, sau khi giám đốc Lý nhìn thấy Nhiếp Bảo Bảo, dáng vẻ lạnh lùng kiêu căng lần trước đã biến mất tăm, thay vào đó là vẻ mặt nịnh nọt, tươi cười tạo ra nếp nhăn nơi khóe miệng.
Điều này làm cho Nhiếp Bảo Bảo một lần nữa cảm khái nội tình thâm hậu của tập đoàn Cẩm Tú.
"Giám đốc Lý ngày thu đấu vàng, càng ngày càng phong độ bảnh bao."