Xa Tố Nhã ngơ ngác nhìn Trần Lưu Ly.
Nàng không biết Trần Lưu Ly đã trải qua những gì, nhưng nàng có thể nhìn ra, vẻ mặt vô cảm của Trần Lưu Ly sau khi giết người chắc chắn là cảm xúc thật. Dường như thái độ của cô gái này đối với sinh mạng chỉ gói gọn trong hai từ.
Coi thường.
“Hắn cũng bị ép buộc thôi, không ai dám từ chối quyền lực của gia tộc đó. Hay nói cách khác, hắn không có lựa chọn nào khác.” Xa Tố Nhã giọng khàn khàn nói nhỏ với Trần Lưu Ly: “Hơn nữa hắn đã đi đến bước đường này...”
“Kẻ xấu bảo chó cắn ngươi, thì con chó đó có lỗi không?”