“Bàn khác đầy hết rồi. Nếu ngươi không ngại, ngươi có thể ngồi chung bàn với ta.”
Lư Khắc mỉm cười nhìn hán tử xa lạ. Giọng nói phát ra từ miệng hắn cho thấy hắn là dân Thịnh Kinh chính gốc.
“Ngươi cứ ngồi. Ngươi chọn đúng rồi đấy. Chỉ có trong con hẻm này, ngươi mới có thể nếm thử văn hóa thật sự của Thịnh Kinh.”
Câu nói này của Lư Khắc khiến hắn tử ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng đối phương vẫn duy trì sự im lặng.
Lư Khắc thao thao bất tuyệt: “Thịnh Kinh là thiên đường của người bên ngoài, nhưng tư cách của các ngươi thì một lời khó nói hết. Cho nên, nếu ngươi thực sự muốn hòa nhập vào nơi này để sống sót, hãy nghe lời khuyên của ta.”