Lão Vương vẫn giữ im lặng.
Hắn không có hứng thú nói chuyện với một mục tiêu chẳng khác gì con chó con lợn. Hắn chỉ điều chỉnh lại hơi thở, sau đó cầm chặt chiếc rìu bằng một tay, tay kia túm tóc ông chủ Lương.
"Đừng nhúc nhích, như vậy thì chỉ cần một nhát rìu là ngươi sẽ chết ngay, không cảm thấy đau đớn."
Lão Vương nhẹ nhàng nói với Lương Thiên Thành đang ra sức giãy giụa: "Ngươi động đậy không chỉ vô cùng đau đớn, mà máu còn bắn vào người ta, ta lại phải giặt quần áo của mình, phiền lắm."
Lương Thiên Thành sợ bay màu. Hắn nghe ra thái độ thờ ơ coi thường sinh mạng của đối phương. Trong lúc tuyệt vọng, hắn bộc phát sức mạnh lớn nhất trong mấy chục năm qua.