Thiên Đô, trong một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.
Cố Hải nhìn Lục Viễn trước mặt, cười khổ nói: “Nếu các ngươi đã biết mọi chuyện, vậy ngươi hãy cho ta một đường ra, xem ta có thể qua ải hay không?”
Trên đường đi, đám người Cẩm Tú cư xử rất khách sáo, nhưng càng như vậy tim hắn càng lạnh.
Cố Hải lăn lộn giang hồ đã lâu, hắn hiểu đạo lý chó sủa là chó không cắn hơn ai hết. Sự thờ ơ ẩn chứa dưới thái độ có vẻ lịch sự này khiến hắn rùng mình, đây là sự hờ hững với cuộc sống.
“Ta muốn một bằng chứng chắc chắn khiến nhà họ Cố không cách nào phản bác.”