Nam nhân thật thà gãi gãi đầu, khi hắn quay đi định tiếp tục đi giúp đỡ người khác thì bị Trương Uyển nắm lấy tay áo.
“Có thể nói cho ta biết tại sao không?”
Cô gái nói nhỏ: “Ta cảm thấy hình như có gì đó khác lạ.”
Cô gái vừa nói vừa khẽ chỉ vào đám đông đang xếp hàng chờ sơ tán bên ngoài, lại chỉ vào môi trường thoải mái trong căn lều rộng rãi mà nàng đang ở. Hàm ý đã quá rõ ràng.
“Trả ơn cho ngươi.”